DIFC 2013 đã khép lại. Từ biệt DIFC 2013 và hẹn gặp lại tại DIFC 2015. Ấn
tượng và dư ba về một mùa hội lễ thành công , về lòng mến khách của người dân Đà
Nẵng vẫn còn đọng mãi trong lòng du khách xa gần đến với Đà Nẵng.
Những câu chuyện trong dịp diễn ra DIFC 2013 là minh chứng cụ thể nhất cho lòng mến khách , sự thân thiện của người Đà Nẵng.
Những câu chuyện trong dịp diễn ra DIFC 2013 là minh chứng cụ thể nhất cho lòng mến khách , sự thân thiện của người Đà Nẵng.
Chúng ta hy vọng sẽ có dịp quay trở lại thăm
Đà Nẵng với niềm vui trọn vẹn hơn:
Tôi là Nguyễn Thị Xuân , ở tại số 8 ngõ 116
phố xuyến ngọc , phường Phương Liên , quận Đống Đa , Hà Nội.
Tôi viết thư này với mong muốn phê chuẩn Cổng
thông tin điện tử của quý Cơ quan chuyển lời cảm ơn chân thành của gia đình tôi
tới những con người Đà Nẵng đầy lòng nhân ái , nhiệt thành giúp đỡ gia đình tôi
đã gặp khó khăn khi đang du lịch ở Đà Nẵng.
Sự việc cụ thể như sau:
Sáng ngày 29 tháng 4 năm 2013 , khi đang
chuyển di từ bến ôtô vào địa điểm xếp hàng lên cáp treo ở Bà Nà , con trai tôi
là Trần kiên trinh đã bị kẻ gian móc mất ví , trong đó có 1 chứng minh thư + 3
thẻ ATM + 4 vé tàu hợp nhất SE6 đi từ Đà Nẵng ra Hà Nội lúc 10h20 phút ngày
30/4/2013 và khoảng 14-15 triệu đồng bạc mặt.
Ngay sau thời gian ấy chúng ta đã báo sự việc
cho một anh đang làm canh gác gần đó và được hứa nếu tìm lại được sẽ thông báo.
Khi từ trên Bà Nà trở về , các anh canh gác
đề nghị chúng ta gặp phòng bảo vệ tường trình sự việc. Tại đây chúng ta được chỉ
dẫn viết tờ khai và để lại báo cáo cá nhân chủ nghĩa để nếu tìm thấy phòng sẽ
thông báo.
Quay về khách sạn lòng đầy lo sợ vì tiền mất
đành rằng , mất vé tàu thì về làm sao khi tiền đã hết và vé mua lúc này rất
căng. Nếu không lên được tàu như dự kiến thì lấy tiền đâu thuê phòng trọ , tiền
đâu để ăn và mua vé về Hà Nội ( nhà ga báo phải 4 ngày sau mới có vé ) trong khi
đoàn gia đình tôi gồm 4 người lớn và 2 cháu nhỏ 5 tuổi và 3 tuổi.
5 chiếc vé Du thuyền xem bắn pháo bông tối
29/4 đã mua chúng ta cũng bỏ không đi xem vì không còn tâm cảnh nào đi xem nữa.
Tôi cùng con trai ra ga ngay chiều tối hôm đó
( 29/4 ) để tìm hướng giải quyết. Được gặp một bác luống tuổi bán vé ở cửa số 3
tận tình nghe và tìm cách giúp đỡ nhưng vẫn không có cách nào , kể cả việc mua
vé phụ cũng không còn thời cơ. Bác đó chỉ hứa nếu đêm hôm đó có người trả lại
những vé trùng với số giường , số toa chúng ta đã kể ra từng khoản ( toa 10 ,
giường 31+32+35+36 ) thì bác sẽ giữ lại và request sáng hôm sau chúng ta ra sớm
gặp bác để xem có tin không.
7h30 sáng ngày 30/4 cả nhà tôi đã hiện diện ở
nhà ga , nhưng thật đáng tiếc không có ai trả lại vé. Hoang mang tột độ , tôi và
con trai bàn nhau tìm ban lãnh đạo ga để trình diễn.# may ra có hướng nào không.
Được một anh ở phòng Tổ chức Hành chính chỉ sang gặp anh Minh Phó Giám đốc nhà
ga. Sau khi nghe chúng ta trình diễn.# , anh Minh giảng giải phía các anh chẳng
thể cho chúng ta lên tàu vì tàu và nhà ga không cùng một bộ máy , nhưng anh đã
gọi một người ở phòng bảo vệ của Ga lên gặp request tìm cách mua giúp ghế phụ (
nếu còn ) cho chúng ta. Nhưng không còn. Anh bảo vệ ( sau này tôi hỏi tên thì
anh nói tên Bình , số ĐT: 01656901396 ) nói chỉ còn một cách là dẫn chúng ta đi
gặp người của Ban vận chuyển hành khách xem các anh bên đó có hướng gì không.
Thật gặp dịp tốt sau khi nghe chúng ta trình
diễn.# , anh đảm trách ( thật tiếc không biết tên anh , cũng không kịp hỏi )
đồng ý giải quyết.
Và thế là khi chuyến tàu SE6 vào ga , chúng ta
được anh Bình dẫn vào ga. Anh Bình đã gặp anh đảm trách toa ( anh tên Trung hay
Chung ) giảng giải gì đó và được anh ấy chấp nhận cho chúng ta lên đúng toa tàu
và số giường mà chúng ta đã mua vé trước đó và đã bị mất.
Khi tàu đã chuyển bánh , chúng ta cũng nhẹ
người một phần , nhưng vẫn lo vì nghe các anh nói có xác xuất vé của chúng ta sẽ
bị trả ở Huế , và như vậy khả năng đến Huế lại có người lên đòi đúng giường mình
thì không biết phải làm sao.
Thật là gặp dịp tốt , tàu chuyển bánh được một
lát thì con trai tôi nhận được fone có giọng của một cô gái ( sau này được biết
tên là Nhung-số ĐT: 0935471154 ) báo cáo từ phòng bảo vệ trên Bà Nà rằng đã tìm
thấy giấy má việc công , vé tàu , thẻ ATM rồi , còn tiền mặt thì không còn ( cái
đó thì kiên cố đã xác định là mất ) và request con trai tôi đến nhận lại. Nhưng
lúc đó gia đình tôi đã ở trên tàu , cô Nhung hứa sẽ chuyển phát nhanh ngay khi
hết hội lễ trở về thành thị vào sáng ngày 2/5/2013. Hy vọng giờ khắc này cô
Nhung đã gửi. Trong khi thảo luận , chúng ta muốn hậu tạ , xin cô Nhung địa chỉ
nhưng cô chỉ nói , đây là nhiệm vụ , tìm được tài sản cho khách là chúng em vui
rồi.
chúng ta mừng lắm , vì chẳng những tìm lại
được giấy má việc công , mà còn kiên cố mẹ-con-bà-cháu sẽ được ở đúng giường
mình đã mua vé về đến Hà Nội , không sợ có người lên đòi.
Sự việc nếu kể đầy đủ thì còn dài , nhưng tôi
viết ngắn lại như vậy. Và muốn nhờ quý Cơ quan chuyển lòng hàm ân chân thành của
gia đình tôi tới Ban lãnh đạo Ga Đà Nẵng , tới anh Bình làm nhiệm vụ bảo vệ tại
nhà ga , tới anh đảm trách ở Ban vận chuyển hành khách , tới anh Trung đảm trách
toa số 10 tàu SE6 chạy ngày 30/4 đã tin lời và tận tình giúp đỡ chúng tôi; tới
phòng bảo vệ khu du lich Bà Nà và chị Nhung đã tìm thấy giấy má việc công ( vì
không rỏ, không chắc ai mất đi cũng tìm lại được ); tới khách sạn Lion sea đã
nồng nhiệt giúp đỡ gia đình tôi qua cơn hoạn nạn về được Hà Nội an toàn , không
phải vơ vất không tiền , không họ hàng thân thích tại một thành thị xa lạ với
chúng tôi.
Qua đây chúng ta cũng muốn nhờ quý Cơ quan ,
là đơn vị truyền thông , chuyển tới người dân thành thị Đà Nẵng lòng mến yêu của
chúng ta , tới mảnh đất sản sinh ra rất rất nhiều người tốt , qua hoạn nạn đã
chứng tỏ tình người và để lại trong chúng ta rất nhiều tình cảm và đài kỷ niệm
tốt đẹp. Chúng ta hy vọng sẽ có dịp quay trở lại thăm Đà Nẵng với niềm vui đầy
đủ hơn.
Còn du khách Nguyễn Thị Hà , đã có lần thứ 4 đến
với Đà Nẵng. Thành thị biển xinh đẹp này đã để lại trong lòng chị những ấn tượng
khó quên. Và lần này , thật khó có xác xuất để thể hiện xúc cảm , niềm vui hân
hoan tột độ của chị.
Câu chuyện được chị san sớt trên một trang mạng
xã hội và nhận được nhiều quan điểm chia vui và cùng chung với chị những nhận
xét tốt đẹp về thành thị Đà Nẵng.
Vỡ òa trong niềm hạnh phúc tìm thấy con đi
lạc
Sau khi tắm biển xong , trong khi mọi
người đang mê mải chụp ảnh thì con trai 5 tuổi của tôi cũng chạy lang thang đi
chơi. Nhưng chỉ sau chưa đầy 5 phút , chúng ta đã không thấy cháu đâu nữa...
chúng ta gồm 2 gia đình , có 4 trẻ thơ
đi theo. Con trai tôi 5 tuổi , cháu không được lanh lẹ như các bạn cùng đồng vai
phải lứa. Sau khi tắm biển xong , trong khi mọi người đang mê mải chụp ảnh thì
cháu cũng chạy lang thang đi chơi. Nhưng chỉ sau chưa đầy 5 phút , khi quay lại
chúng ta đã không thấy cháu đâu nữa.
tất cả đều sợ và luống cuống đi tìm. 15
phút sau vẫn không ai tìm thấy cháu. Tôi gần như vô vọng và chạy lung tung gọi
tên con. Chúng ta nghĩ có xác xuất vì thấy tất cả dãy ô che nắng có màu sắc và
mẫu mã như nhau nên cháu đã không định ảnh được vị trí của bố mẹ.
sau thời gian ấy , tôi nhìn thấy một anh
bảo vệ , tôi hỏi anh có thấy một cháu bé mặc áo xanh đi qua đây không. Anh hiểu
ngay tôi bị lạc con.
Việc đầu tiên anh trấn an tôi là bờ biển
rất an toàn , gần như thường thể xảy ra hiện tượng cháu xuống biển một mình mà
không ai biết vì lực lượng cứu hộ dày đặc và không bỏ sót trường hợp nào. Sau
thời gian ấy , anh fone cho các đồng sự báo cáo về trường hợp con của tôi. Rồi
anh bình tĩnh nói: "Tôi đưa chị xuống bãi biển tìm lại một lần nữa".
Khi tôi còn đang cập rập đi theo thì anh
nhận được báo cáo đã có một chốt bảo vệ tìm thấy con tôi khi cháu đang hơ hải
chạy một mình tìm về khách sạn. Nghe qua fone , tim tôi muốn vỡ oà. Anh trấn an:
"Chị đứng im đây nhé , tôi đi đón cháu về cho chị".
Thấy anh đưa con tôi trở lại , tất cả
mọi người đều thở phào. Tôi chỉ biết ôm lấy con và khóc. Khi tôi còn chưa kịp
nói cảm ơn thì anh đã lại vội vàng quay xe đi làm nhiệm vụ.
quả tình , chúng ta khôn xiết cảm phục
vì suốt 15 phút vô vọng tìm con nhưng không thấy , thế mà các anh đã nhanh chóng
tìm con tôi trong 5 phút. Mà các anh lại tìm thấy cháu đang chạy trên đường trở
về khách sạn , cách xa bãi biển. Trong khi bối rối , chúng ta cũng chưa kịp nói
cảm ơn gì nhiều với anh.
Năm nay , nhà tôi lại tiếp kiến chọn Đà
Nẵng là địa điểm tham quan nhân dịp nghỉ lễ 30/4. Đây là lần thứ 4 gia đình tôi
đi du lịch ở Đà Nẵng. Và sự việc vừa xảy ra để lại trong tôi nhiều ấn tượng tốt
đẹp về nơi đây.
phê duyệt bài viết này , cho phép tôi
được thay mặt gia đình xin gửi lời cảm ơn anh bảo vệ mà tôi cũng không kịp biết
tên cũng như lực lượng phản ứng nhanh trên bờ biển Mỹ Khê nói riêng. Các cơ quan
công năng ở đây đã đào tạo và huấn luyện một đội bảo vệ thật chuyên nghiệp. Chúc
anh cùng gia đình mọi điều tốt đẹp nhất.
có xác xuất nói hình ảnh những người con Đà
Nẵng qua câu chuyện của chị Xuân , chị Hà đã cho chúng ta sự cảm nhận sâu sắc
hơn về tấm lòng của người Đà Nẵng.
Bằng nghề nghiệp lặng thầm của mình , các
anh , các chị đã góp phần suy tôn một vẻ đẹp sâu lắng nhất trong lòng người Đà
Nẵng. Đó là lòng mến khách , sự thân thiện và lòng sẻ chia , giúp đỡ mọi người
trong khi khó khăn. Nghề nghiệp của các anh , các chị , rất bình dị và lặng lẽ
nhưng đã góp thêm vào việc dựng xây Đà Nẵng ngày một tươi đẹp hơn , là điểm đến
thân thiện trong lòng du khách xung quanh. Xin được cùng với chị Xuân , chị Hà
gửi đến các anh , chị lời cảm ơn chân thành nhất.
Nhận xét
Đăng nhận xét